• Jeongguk •
Taehyung chập chững bước lên thềm nhà tôi, và còn tôi thì đang cố giấu nhẹm đi Guk-nhỏ-nhưng-thực-chất-không-hề-nhỏ, vấn đề cực kì khó khăn.
Được thôi, hay lắm Jeongguk. Ban đầu cõng một đáng yêu vắt vẻo, sau đó không thể kiểm soát được thân dưới chỉ vì đụng mỗi cặp đùi mơn mởn nọ, trông như thằng biến thái động tình nhễu nhại và bùm bằng một cách tuyệt vời nào đó mà mày có thể lôi kéo đáng yêu trú lại qua đêm ở nhà mình.
Nghe như mấy phim khiêu- thôi bỏ qua đi không có gì.
Hài hước làm sao. Tôi căng thẳng đến mức cắm lệch chìa khóa vào ổ tận mấy lần, rồi cộng thêm một hai phút vật lộn với nó khi tôi chẳng thể mở khóa một cách ngon ơ hàng nghìn lần như mọi khi.
“ Một chút trục trặc nhỏ thôi, chúng ta sẽ không phải ngủ ở ngoài đâu.”
“ Anh có thể đợi em được mà. Jeongguk.”
Ban đầu nụ cười Taehyung khẽ bật ra, sau đó bên tai còn văng vẳng đọng lại âm thanh anh ấy gọi tên tôi thật thân mật. Tôi không cần thắc mắc tại sao anh ấy có thể thấy điều tôi nói là hài hước hay không, việc tôi thắc mắc là tại sao anh ấy có thể thôi miên tôi chỉ với một tiếng cười đó. Nhẹ nhàng và trầm ấm, tưới đẫm thính giác tôi hệt như mấy miếng pancake bằng chất giọng mật ngọt đặc quánh kia.
Và ai mà ngờ được rằng, thằng trai thẳng như tôi lại gần như không hề chớp mắt lúc vừa chứng kiến sự ngoan ngoãn tột độ đấy của anh ấy. Đôi khi tôi phải đưa ra câu trả lời coi như là thỏa đáng cho chính bản thân mình về những câu hỏi mà Thượng Đế cũng chẳng biết trả lời thế nào.
Đại loại như, tại bởi vì làm sao mà đến bây giờ tôi mới nhận ra người anh thân thiết trước giờ với tôi lại có những mặt dễ cưng khó tin đến vậy.
Chúa ơi…
• Taehyung •
Đúng lúc đấy thì cuối cùng cửa cũng mở được, tôi theo chân em ấy đi vào, trong ngần ngại rối bời và còn kèm vài tiếng than phiền về chiếc chìa khóa nhà từ Jeongguk. Mắt tôi thật chẳng biết kiềm chế lại một xíu nào, cứ thế đảo qua khắp mọi ngóc ngách căn nhà đẹp đẽ của Jeongguk dù rằng tôi không muốn cho lắm. Và thay vì con tim tôi mách bảo hãy chú tâm vào Jeongguk, thì tiềm thức và cái vớ vẩn gì đấy lại buộc tôi bắt đầu mường tượng về căn phòng của em ấy…chắc có lẽ nó khá gọn gàng so với phòng của một đứa con trai bình thường, những đĩa nhạc chồng chất trên bàn, thật tối giản, từng centimet trong căn phòng chứa ngập mùi hương Jeongguk chăng…
“ Anh đừng ngại nhé, phòng em khá là…ừm…anh biết đấy…”
“ Anh không bận tâm đâu.”
Nhưng.
Căn phòng của em ấy, như vừa có cơn bão cấp mười quét qua, theo đúng nghĩa đen.
• Jeongguk •
Chợt nhớ ra là mình còn chưa dọn dẹp lại cái phòng của nợ hệt như nhà chứa. Đầu óc tôi xoay mòng mòng, cố gắng xoay sở tìm ra cách để không làm Taehyung phải giật mình khi đối mặt với độ bừa bộn của nó.
Mà thôi dẹp đi, đằng nào cũng thế.
Cánh cửa phòng tôi mở ra, bên trong còn tồi tệ hơn những gì tôi đã nghĩ, rất nhiều…
Tủ quần áo thì không làm đúng công dụng của nó, tất cả quần áo đều bị quăng mỗi xó một thứ. Trên giường chăn và gối tứ tung, nhàu nhĩ và còn vứt lên đấy những thứ tôi không thể kể hết, trông như thể đã có một cuộc chiến tranh xảy ra trên đấy, để lại những tàn dư hỗn độn.
Chiến tranh thế giới thứ III diễn ra ở giường Jeon Jeongguk. Ghi nhận.
Tiếp tục đảo quanh khắp căn phòng, tôi tự hỏi làm sao tôi có thể sống trong cái nơi này những hai tuần mà chịu đựng được nhỉ ? Vì trông nó chẳng khác như cái chuồng lợn vừa bị một cơn bão quét qua.
“ Em xin lỗi…”
Tôi nhận ra mình lúc này trông như đứa nhóc bị mắc lỗi đang đứng trước phụ huynh của nó.
“ Có gì đâu nào, và…anh nên ngồi ở đâu đây ta ?”
Anh cứ thẳng thắn đi Taehyung, anh nói dối dở tệ. Việc anh hỏi mình nên ngồi ở đâu đã đủ thể hiện mức độ khủng khiếp của phòng em rồi.
Anh ấy bước vào theo tôi, tôi thậm chí thừa biết anh ấy đang nhón chân mình lên để lạng lách qua mấy cái mớ hai-tuần-chưa-dọn dưới sàn.
“ Anh cứ ngồi ở ghế đằng kia kìa-“
Gần như đống hổ lốn tôi bày bừa ra là đã không còn chỗ cho Taehyung thả người mình xuống, may mắn thay vẫn còn chiếc ghế kê cạnh bàn đặt máy vi tính, nhưng tôi lại tiếp tục nhận ra mình mắc sai lầm một lần nữa.
“ Được rồi.”
Tôi ậm ừ khi thấy anh ấy bắt đầu đi đến nó, nhưng thay vì anh ấy ngồi xuống, thì Taehyung chú ý tới chai bôi trơn trên bàn và cuối cùng là nhìn xuống mẩu giấy bị vò nát thật mờ ám rơi cạnh sọt rác gần đấy, ngay dưới chân anh.
Bỏ mẹ. Tôi tưởng tôi đã dọn chúng đi rồi ?
Đó là kết quả của lần giải quyết mối lo tinh thần ở phía dưới vào ngày hôm qua của tôi, và tôi chắc chắn một điều anh ấy thừa biết một thằng con trai đương tuổi sung sức, không bạn gái và dĩ nhiên sẽ làm cái điều chết tiệt nào trong phòng nó cơ mà.
Đó là lý do tôi không thể để Taehyung biết được mình đang ngồi trên cái ghế mà người khác từng làm những việc để giải quyết nhu cầu sinh lý, hơn hết còn chứng kiến được những hậu quả còn sót lại.
Taehyung thản nhiên dẹp gọn mọi thứ kinh khủng ở đấy, lí nhí mở lời mà chẳng dám nhìn thẳng vào tôi.
“ Con trai mà. Đúng không ?”
Chết tiệt.
Anh ấy lại đang đỏ mặt nữa à ?